Nhưng những điều này là thứ yếu, không, ngay cả tư cách để đặt lên bàn thậm chí là liếc nhìn cũng không có. Ma Vương, vĩnh viễn là Ma Vương, chủ thượng của bọn họ thì lại từng bước "trưởng thành".
Trịnh Phàm đặt tay lên trên Ô Nhai treo bên hông, từ từ nói:
- Đời này thứ quan trọng nhất của Trịnh Phàm ta chính là người nhà. Người nhà của ta là ranh giới cuối cùng. Mà con gái ta chính là vảy ngược của ta! Cái gì gọi là vảy ngược? Vảy ngược chính là ngươi dám động tới, ta bất kể mọi giá cũng phải giết chết ngươi! Vương quyền phú quý gì, giang sơn cẩm tú gì đó, cho dù là ta của hiện giờ trong nhà có vương vị có thể thừa kế, ta cũng không để ý. Không cần bàn bạc tính toán, cũng không cần mưu toan. Thôi, nếu như bọn họ đã bày xong chiến trường cho ta, cho tất cả chúng ta một lần cơ hội. Vậy thì phải để bọn chúng mở to mắt ra nhìn cho kỹ, trời cao cao tại thượng trên đỉnh đầu chúng rốt cuộc không đáng một đồng trong mắt chúng ta. Chính bản thân bọn họ cũng cảm thấy là đệ nhất nhân trong thiên hạ, nằm mơ cũng muốn nắm trong tay phong vân thiên hạ giang sơn muôn dân. Vậy hôm nay chúng ta phải để bọn họ biết rốt cuộc ai mới là sâu kiến thật sự!
Ô Nhai ra khỏi vỏ vù vù, Trịnh Phàm nghiêng đao bắt đầu đi về trước, các Ma Vương theo sát phía sau.